top of page
THƠ
VĂN THƠ NHẠC
TỐNG PHƯỚC KIÊN
1
Huế của ta là miền đất tản
Lớn lên rồi tản mát khắp nơi
Có người xa tận phương trời
Xa miền Hương Ngự đầy vơi vui buồn
Có những đêm mưa tuôn gợi nhớ
Nhớ Huế mình nức nở canh thâu
Mưa rơi dai dẳng âu sầu
Trường Tiền bàng bạc đượm màu hơi sương
Nhớ thật nhiều Sông Hương thơ mộng
Nước trong xanh lồng lộng gió chiều
Hàng tre soi bóng cô liêu
Soi tà áo tím mỹ miều Cố Đô
2
Núi Ngự Bình điểm tô cho Huế
Xa Huế rồi đâu dễ phôi pha
Thông reo ru giấc an hòa
Chở che dân Huế bao mùa loạn ly
Đường tha hương cứ đi đi mãi
Rồi giờ đây bạc mái tóc xanh
Không về thăm Huế sao đành
Ngàn năm êm ả như tranh lụa mềm
Về để thỏa nỗi niềm mong nhớ
Nơi chôn nhau cuả thuở đầu đời
Mẹ cha ôm ấp một thời
Nuôi cho khôn lớn giữa trời Thần Kinh.
bottom of page