top of page
Banner edge
LEFT.png

THƠ

VĂN THƠ NHẠC

TRẦN TRUNG ĐẠO - TRANSLATION BY THANH THANH

1

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người

Tiếng ai như tiếng lá thu rơi

Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ

Chỉ biết âm-thầm thương nhớ thôi


Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề

Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê

Mười năm tóc mẹ màu tang trắng

Trắng cả lòng con lúc nghĩ về


Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn

Bên đời gió tạt với mưa tuôn

Con đi góp lá nghìn phương lại

Đốt lửa cho đời tan khói sương


Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn-ngào

Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm-bao

Mẹ xa xôi quá làm sao vói

Biết đến bao giờ trong thấy nhau


Đừng khóc mẹ ơi hãy rán chờ

Ngậm ngùi con sẽ giấu trong thơ

Đau thương con viết vào trong lá

Hơi ấm con tìm trong giấc mơ


Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người

Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi

Ví mà tôi đổi thời-gian được

Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

Trần Trung Đạo

2

Picking up the handset I was stunned with surprise:

Whose voice as light as falling leaves in cold skies?

Isn’t it ten years, ten odd years, dear mother,

Just in silence to miss and long for one another?


I left without any promises or pledges that day:

The old wild horse from its forest-land went astray.

Ten years for Mom’s hair to turn mourning white,

And mourning-like my soul also in such a plight.


You’ve still been sitting there weaving your pain

By an exsistence of slapping wind and beating rain.

I’ve set off to set up from all directions a pyre

In order to disperse the mist for life lighting a fire.


Your voice was broken off, you choked up, I found;

Mom’s endearing words or mere in-reverie sound?

You are too far, how could I reach out for you?

And when could we meeting again look forward to?


Do not cry, my dear mother, and continue to wait.

All my grief I will hide in the rhymes I create.

Of all my sorrow I will write reams and reams,

And find your warmth my warmth in my dreams.


As I picked up the handset how astounded was I

To hear my mom’s voice sadder than the rainy sky!

Should I be able to give up Man’s time in hereafter,

I would offer mine to recover my mom’s laughter.

Thanh Thanh

bottom of page