top of page
Banner edge
DIỄN ĐÀN 3.png
DIỄN ĐÀN 2.png
DIỄN ĐÀN 1.png

DIỄN ĐÀN

TÂM TÌNH

LỖ TRÍ THÂM

*Tôi hỏi tên cai tù về số phận những kẻ làm “ăng ten” cho hắn sẽ ra sao. Hắn nói: “Các anh với nhau mà còn phản bội nhau, thì làm sao tôi tin được họ trung thành với chúng tôi?! Những người này sẽ về sau các anh...” .(Trại Phong Quang Lào Cai 1978)


Phản Tướng:


“Chuẩn Tướng Việt Nam Cộng  Hòa (VNCH) Nguyễn hữu Hạnh, người từng là phụ tá Tổng Tham Mưu Trưởng  Quân Lực VNCH, đang sống những năm tháng cuối đời tại một căn nhà tuềnh  toàng trong khu nghĩa trang ở tỉnh Tiền Giang, cùng với người vợ sau,  nhỏ hơn ông 33 tuổi, trước đây làm nghề bán vé số.


Không chỉ là Tướng VNCH,  ông Hạnh, năm nay 95 tuổi, còn là “cơ sở nội tuyến của Ban Binh Vận  Trung Ương Cục MiềnNam” của Cộng Sản. Trong ngày 30 tháng tư, 1975, ông  từng ra lệnh cho sĩ quan, binh sĩ án binh bất động, thuyết phục Tổng  Thống Dương văn Minh kêu gọi binh sĩ buông súng đầu hàng...”


Đó là phần đầu của bài “Tướng Nguyễn Hữu Hạnh đang sống trong nghĩa trang đăng trên trang nhất của báo Người Việt ngày Thứ Sáu 07 tháng 12/ 2018.


Trong suốt bài phóng sự dài của ký giả Nhật Bình/Người Việt còn có vài “đoản khúc” như sau: “Ông Tướng nên vợ, nên chồng với bà bán vé số”


hoặc: “Gần cuối đời sống ở nghĩa trang”.


Phần kết luận: “Ở trong căn nhà nhỏ xíu, xung quanh toàn mồ mả này, trước đây từng là một vị Tướng VNCH quyền uy, một nhân vật quan trọng trong biến cố 30 tháng tư 1975, khiến miền Nam rơi vào tay Cộng Sản..”…(Báo Người Việt)


**Hậu quả:


*- Đại Úy “đầu hàng” tên Đức có biệt danh là FM đầu bạc, nằm cạnh tôi không thấy dậy  nữa!!... Anh vĩnh viễn ngủ vùi ở rừng Yên Bái vào một buổi sáng đầy  sương mù âm u. Khi liệm anh, mọi người chợt thấy ở trong túi áo của anh  có hai lát bí và cái đầu gà toi đen thui chưa kịp ăn. Cũng may, cái đầu  gà toi và hai lát bí này, cuối cùng được thay cho bát cơm và quả trứng  tiễn anh..


Trước đó, những năm tháng:


“Chém tre, chặt gỗ trên ngàn,

Hữu thân, hữu khổ phàn nàn cùng ai.”


Bạn bè luôn nghe anh lẩm bẩm: “Đầu hàng... đầu hàng... đồ chó.. đ..”.


Tưởng rằng tuân lệnh cấp chỉ huy buông súng, không đánh nữa là:


“Xin trả lại đây, bỏ lại đây, thép gai dăng với lũy hào sâu, lỗ châu mai với những địa lôi..


Để: “Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa, rồi anh sẽ đón cha, mẹ về.. Ta làm lại từ đầu…”


Ai ngờ: “tùng tùng trống đánh ngũ liên.


Bước chân xuống thuyền,nước mắt như mưa…”


* Một tháng trước Đại Úy  Kha chết vì nọc rắn độc khi anh vội vàng, chân không, đạp chặn một con  rắn. Nọc độc chạy loạn trong người anh, khi lên cổ, lên mặt, khi xuống  chân, khi ở tay. Đúng 49 ngày sau, anh qua đời!!!..


* Đại Úy Danh bị cai tù đập chết ở trong rừng vì mỗi khi hát bài “như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng” .Thay vì vỗ hai tay thì anh lại vỗ hai chân…


* Trung Tá Hùng vác cây đổ  giốc đồi, trời mưa, trượt chân, lăn tròn, cây đè ngang cổ. Khi đứng  dậy, giữa rừng già, trong mưa mù, dơ hai tay lên trời gào lớn: “Phật đâu? Chúa đâu?. Sao tôi khổ thế này?!!”


* Bây giờ lại đến hai  người bạn thân thiết cùng đơn vị với anh xưa kia đã chết thê thảm vì  chấp nhận ăn một bụng trái cây rừng theo quyết định hên, xui…


Tên trưởng trại để hai xác chết nằm trên hai cái chõng tre, hắn cao giọng: “Hai  anh này đã không chấp hành nội quy là không được cải thiện…Nhưng vì  trong quá trình cải tạo lao động tốt…Tôi nhân danh Đảng và Nhà Nước cho  hai anh được phục hồi quyền công dân.!!..”


Trước đó ít ngày, ở Sài Gòn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh nhận bằng khen thưởng lập công chiến thắng 30/4/1975 và, đi bầu quốc hội mới.


Đại Úy Đức chết, phần  chính là  sự suy sụp tinh thần vì hàng ngày phải chứng kiến những cái  chết thê thảm của những chiến hữu của anh ở nơi rừng thiêng, nước độc,  mà hậu quả chính là vì tuân lệnh cấp chỉ huy “Buông súng đầu hàng..”


Bốn mươi sáu năm đã qua, ở cái tuổi chập chờn bát thập này, nói như ông tài tử cowboy Clint Eastwood “My Twilight years”.Tôi  đang cố tránh né hồi tưởng. Cất kỹ trong một cái hộp đậy kín chứa những  năm, tháng chinh chiến điêu linh. Những năm tháng tù đầy biệt xứ. Những  năm tháng vật lộn mưu sinh nơi xứ người, Nhất là những Sài Gòn xa xưa  ấp đầy kỷ niệm.:.”Những giọt mưa sa, hôn mềm trên má.. Uống ly chanh ngọt, hôn môi em mềm..Anh sẽ ra đi về miền cát trắng. Nơi đó quê hương mịt mù khói súng..”


Thế nhưng hôm nay, hình ảnh “Phản Tướng Nguyễn hữu Hạnh” xuất  hiện trên một tờ nhật báo xuất bản hàng ngày ở giữa thủ đô của người  Việt Tỵ Nạn Cộng Sản khơi dậy những niềm đau đã ngủ yên của tôi, của các  chiến hữu tôi và của cả niềm Nam thanh bình yêu dấu năm xưa!!..


**Nguyễn Hữu Hạnh hay Kissinger đều là những tên tội đồ của 23 triệu người Việt miền Nam thống khổ vì mất nước. Tội đồ của xác người phủ kín biển Đông sau ngày 30/4.1975 và, hiện tại, tội đồ của hơn ba triệu người Việt đang phải sống lưu vong trên trái đất này!!..


Dù có lấy hết nước biển  Đông làm mực. Lấy hết lá rừng làm giấy cũng không ghi hết những hệ lụy  đau thương, ai oán do hai tên tội đồ này gây ra !!..


Nguyễn Hữu Hạnh 95 tuổi,  trong bộ đồ ngủ mỏng manh, đã phải trả giá, sống chập chờn bên cạnh  những cái mả chôn người chết cũ kỹ từ thời xa xưa. Thời đó, ông không  bao giờ biết tới. Vì còn đang oai vệ trong bộ quân phục VNCH.


Kissinger cũng đang ở tuổi chập choạng le lói. Đôi lần lên tiếng hối hận vì đã “xóa xổ một quốc gia một cách dã man, tàn nhẫn!!”..


Chết chưa hẳn là hết… Âm vang, ai oán do hậu quả mình gây ra để lại cho những  người bị mình bách hại đã qua đời. Cũng như những người đang còn sống… với những lời nguyền rủa muôn đời không dứt.


*LTT: Viết ở Thủ Đô của NVTNCS nhân Ngày Quốc hận thứ 46 (2021)


bottom of page